Hatsune Miku Fan Club
Hatsune Miku Fan Club
Hatsune Miku Fan Club
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Hatsune Miku Fan Club

Fan Miku thì vào đây chơi nè^^~
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Bài gửiNgười gửiThời gian
bạn thích Anime nào nhất? ryzuko .d narumi Wed Apr 08, 2015 10:13 pm
<<Role Play>> Đóng vai nhân vật trong Angel Beast! nguyennhi6428 Tue Mar 24, 2015 9:55 pm
[Game RR]Đăng kí nhân vật nguyennhi6428 Tue Mar 24, 2015 9:53 pm
Miku X Len FC van miku Sat Jan 24, 2015 8:27 pm
Đăng kí vào các Gundam Minako Harime Sun Jun 08, 2014 4:02 pm
ace nào biết giúp mình với :(( fanmiku Sun May 11, 2014 12:22 pm
anime bạn thích ! anhrooket123 Fri May 09, 2014 8:29 am
Đóng vai nhân vật trong Vocaloid anhrooket123 Thu May 08, 2014 9:17 am
[Game RR]Đăng kí nhân vật Leya Wed Apr 30, 2014 11:44 am
Nhật Bản festival MiKu hatsune Sun Apr 27, 2014 7:31 pm
[Game]hãy ban nick người phía trước bạn MiKu hatsune Sat Apr 26, 2014 9:09 pm

Bí ẩn của mùa thuXem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tác giả

Kwon Sano
Kwon Sano


T-Mod
Nữ
Giới tínhNữ
Tổng số bài gửi : 32
Yên : 46
Thanks : 0
Join date : 03/06/2012
Age : 25
Đến từ : YG Family


Bài gửiTiêu đề: Bí ẩn của mùa thu Bí ẩn của mùa thu Icon_minitimeSun Jun 03, 2012 7:16 pm
Tin nhắn cuối mùa thu
- Nếu tớ ở Đà Nẵng, giờ này, thì cậu sẽ đi chơi cùng tớ chứ?
Tin nhắn lạ lùng đến từ 1 người bạn lạ lùng vào 1 buổi tối muộn cuối Thu.
- Cậu đang ở đâu thế? – Tôi reply sau vài giây do dự.
- Tớ đang ở cầu sông Hàn. Cậu đến đây được không?
Tôi nhìn cái điện thoại 10 giây, rồi lấy vội áo khoác, nói vài câu với bạn cùng phòng và bước nhanh ra ngoài trời. Nếu là 1 ai đó khác, chắc hẳn tôi đã nghĩ ngay đến 1 trò đùa lãng nhách, nhưng nếu là cô gái ấy, thì tuyệt nhiên tôi có thể tin tưởng.
Thời tiết mùa thu hanh và lạnh một cách đặc trưng. 11 giờ đêm, những con phố dần trở nên thưa thớt và vắng người qua lại. Đây vốn là khoảng thời gian tôi thích nhất, nhưng hôm nay tôi không để ý nhiều đến nó nữa. Những ý nghĩ của tôi giờ chạy đi rất xa, quay ngược về những quãng thời gian đã qua, về những ngày còn ở Hà Nội, và về chủ nhân của tin nhắn lạ lùng.
Những ý nghĩ, tựa như những sợi len, cứ đan rối vào nhau và đẩy bước chân của tôi nhanh hơn, về phía cầu sông Hàn...
Báo hoa xinh đẹp
Từ xa, tôi đã nhìn thấy người mà mình cần gặp. Tú An đang ngồi vắt vẻo trên 1 bức tường cũ, không cao lắm, nhưng nhìn thì chẳng hiểu 1 cô gái như cô đã trèo lên đó bằng cách nào. Tôi không vội bước đến ngay, cứ đứng trong bóng tối mà ngắm Tú An.
Thật kì lạ, tôi không bao giờ nghĩ rằng 1 người có thay đổi nhiều đến thế chỉ sau 1 khoảng thời gian ngắn không gặp, cho đến khi tôi nhìn sự thay đổi của Tú An. Tú An trong trí nhớ của tôi – luôn là 1 cô gái có mái tóc dài, đen mượt và để xõa tự nhiên cho gió tung bay, mắt cô sáng nhưng luôn buồn, tính cách trầm lặng và yếu đuối.
Tú An giống như cơn gió thu, rất nhẹ nhàng và mong manh nhưng cũng hanh hao và khó đoán. Tôi chưa bao giờ biết rằng cô đang nghĩ gì dù tôi luôn ngồi gần Tú An suốt 3 năm trời Trung học. Chúng tôi cũng ít nói chuyện với nhau. Luôn cảm thấy cô ấy và tôi rất khác biệt, nhưng không vì thế mà tôi không coi Tú An là 1 trong những người bạn đặc biệt của mình.
Nói là khoảng thời gian ngắn, nhưng tôi và Tú An không gặp nhau cũng gần 1 năm rồi, từ ngày tôi quyết định xa Hà Nội và vào Đà Nẵng học đại học. Tôi và Tú An chẳng mấy khi liên lạc, vậy mà hôm nay – bất ngờ cô xuất hiện ở Đà Nẵng và nói muốn gặp tôi...
Đèn đường màu vàng rọi xuống chỗ Tú An đang ngồi, khiến mọi thứ quanh cô ấy rực sáng lên. Mặt Tú An hơi hếch lên phía trên, miệng ngâm nga 1 bài hát nào đó có âm điệu rất quen. Tóc Tú An được búi rất cao để lộ vầng trán cao, đôi mắt tô viền đen khiến nó trông càng to và đen hơn. Cách ăn mặc của Tú An cũng thay đổi, kỳ lạ với những sắc màu đối lập. Không còn hình ảnh của 1 cơn gió dịu dàng nữa, trong đêm, Tú An giống như 1 con báo hoa, lạ lùng nhưng xinh đẹp.
Tôi bất ngờ với hình ảnh mới của Tú An và cứ đứng im quan sát thế, cho đến khi Tú An vô tình đưa mắt về phía khoảng tối, và phát hiện sự có mặt của tôi. Cô ấy hơi nheo mắt:
- Phan Anh, là cậu đúng không?
Tôi bước đến chỗ Tú An, ngước nhìn lên cô:
- Là tớ! Sao cậu lại ở đây, giờ này? Cậu không biết sợ hả Tú An?
Tú An nhảy phắt từ trên cao xuống, khi tiếp đất, cô giữ thăng bằng rất tốt, rồi thủ 1 thế võ:
- Cậu nhìn xem, ai dám động vào tớ chứ. Ít ra tớ cũng học võ 8 năm rồi đấy - Tú An nói rồi cười, không để ý đến gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên cực độ của tôi.
- Đừng nhìn tớ thế. Mai cậu được nghỉ đúng không? Vậy overnight nhé.
- Làm gì? - Tú An làm tôi ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
- Thì đi ngắm Đà Nẵng về đêm.
Đúng là 1 ý tưởng kì quặc nhưng hay ho. Tôi nhìn vẻ mặt tinh quái của Tú An, biết rằng mình sẽ có 1 đêm thú vị.
Những mảnh hồi ước:
- Tú An, tớ hỏi cậu nhé – Tôi nói với Tú An khi chúng tôi đứng bên bờ sông Hàn.
- Thì cậu đang hỏi còn gì
- Tại sao cậu lại xuất hiện ở đây?
- Cậu có tin không, nếu tớ đến Đà Nẵng để 1 lần nhìn thấy cái cầu kia quay - Tú An nói rồi chỉ về phía cầu Sông Hàn.
Tôi phá lên cười:
- Thật á? Thế lúc nó quay thì cậu làm gì?
- Tớ và cậu sẽ đợi để được vào giữa cây cầu lúc nó đang quay, rồi ngồi trong đó cho đến khi chiếc cầu quay về vị trí của nó.
Tôi đã vào Đà Nẵng được 1 năm nhưng chẳng bao giờ được nhìn thấy cầu sông Hàn lúc nó quay, và cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ đứng giữa cây cầu vào thời khắc. Nhưng hôm nay,1 ngày lạ lùng với 1 người bạn lạ lùng, tôi nghĩ mọi thứ đều có thể.
Tôi nhìn đồng hồ, mới gần 1 giờ, có lẽ phải khoảng gần 1 tiếng nữa chúng tôi mới có thể thực hiện được điều mình muốn. Trong khoảng thời gian đó, tôi và Tú An cứ đi dọc bờ sông Hàn, nói bâng quơ những câu chuyện không đầu không cuối. Chúng tôi nói về những tháng ngày còn học chung, về một vài người bạn mà lâu lắm tôi không gặp lại, nói về tôi, về Tú An của 1 ngày rất xa...Đôi lúc cả hai phá lên cười khi nhắc đến một vài kỉ niệm cũ.
Có những mảnh hồi ức, thật thân thương... Tôi không ngờ mình lại nhớ chúng nhiều đến vậy. Có lẽ thời gian chúng ta quên đi nhiều thứ. Quên đi rằng chúng ta đã từng thân thiết đến thế nào, và... cũng đã từng xa cách đến thế nào... Tú An của ngày xưa là cả thế giới khác biệt. Tú An của hôm nay gần gũi 1 cách lạ thường. Tôi vẫn không hiểu cô đang nghĩ gì nhưng vẫn cảm thấy cô rất gần tôi. Sự tươi mới trong cô có 1 sức lan truyền mạnh mẽ, lan truyền đến tôi, lan truyền đến cả cảnh đêm êm đềm của Đà Nẵng, khiến mọi thứ bỗng chốc trở nên mới mẻ như lần đầu tiên tôi thấy chúng.
Và cả Tú An nữa, không hiểu sao, tôi cứ ngỡ rằng đây là lần đầu tiên tôi gặp cô...
Nụ hôn giữa mặt nước...
Thật kì lạ khi chúng tôi thực hiện những điều mà Tú An vừa nói 1 cách thành công, tức là chúng tôi đã đứng giữa cầu sông Hàn khi nó quay mà không 1 ai ngăn cản, và cây câu hôm nay – ngoài chúng tôi, cũng chẳng có ai khác.
Tôi đứng nhìn xuống phía dưới, nước sông Hàn đang chảy thật êm đềm. Cây cầu giờ đã quay dọc, nó như bao lấy chúng tôi và ngăn cách không gian chúng tôi đang đứng với thế giới bên ngoài. Tú An thấy thích thú về điều đó. Cô tự ví 2 đứa tôi như Robinson trên đảo hoang. Tôi cười trước ý nghĩ trẻ con của Tú An:
- Nhưng Robinson không có điện thoại di động.
- Ừm... Cũng không có 1 người bạn đồng hành - Tú An nói rồi cười, mắt sáng lấp lánh.Nó hoàn toàn khác với hình ảnh đôi mắt buồn mà tôi đã từng nhìn thấy.
- Cậu thay đổi nhiều quá.
Mắt Tú An ánh lên những tia tinh nghịch:
- Thế cậu thích tớ của ngày xưa hay bây giờ?
Tôi không vội trả lời câu hỏi của Tú An. Một cách chậm rãi, tôi ngồi bệt xuống đất, duỗi thẳng 2 chân, lưng dựa vào thành cầu, để những cơn gió thổi phồng lớp áo. Những dòng suy nghĩ lại chạy miên man. Tú An của ngày xưa – mong manh, yếu đuối, nhiều thằng con trai chúng tôi “chết” bởi sự mong manh, yếu đuối ấy. Nhưng nói thật, đôi khi tôi thấy nó hơi nhạt. Tôi thích Tú An của ngày hôm nay. Rất cuốn hút, lạ lùng. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có 1 cô gái Tú An như thế tồn tại. Hoặc giả tôi chưa bao giờ thật sự hiểu Tú An.
- Bây giờ - tôi đáp sau khoảng thời gian dài im lặng.
- Biết điều gì đã làm tớ thay đổi không?
-...- Tôi lắc đầu, tôi vốn đâu hiểu nhiều về Tú An.
- Biết vì sao tớ đến Đà Nẵng không? - Tú An không trả lời câu hỏi đó mà bắt đầu luôn 1 câu hỏi khác.
- Vì cậu muốn đứng ở giữa cầu sông Hàn lúc nó quay.
- Thế tại sao tớ muốn làm thế?
-...
- Ngày xưa tớ luôn buồn, vì có những việc tớ chẳng thể nghĩ thông. Tớ không biết mình phải trở thành cô gái thế nào để thu hút ánh nhìn của người tớ thích. Tớ luôn muốn làm 1 điều gì đó thật khác biệt, thật điên rồ, nhưng rồi lại chẳng dám làm gì cả... Và tớ luôn không biết cậu có bao giờ để ý đến tớ không?
Tú An nói rồi toét miệng cười khiến tôi không biết cô ấy vừa nói đùa hay nói thật. Lúc đó tôi vẫn ngồi im dưới đất, còn Tú An hơi cúi người xuống, ánh mắt cô ấy chạm vào mắt tôi:
- Tớ đã luôn muốn làm cùng cậu làm 1 điều gì đó thật đặc biệt, như những điều chúng ta làm hôm nay... Phan Anh, nếu tớ biết cậu thích hình ảnh tớ bây giờ, thì tớ đã làm thế này từ 3 năm trước... Và như thế, tớ đã không phải thích cậu đơn phương suốt 1 khoảng thời gian dài đằng đẵng...
Ánh mắt Tú An bỗng thoáng buồn, rồi cô cúi thấp xuống hơn nữa, cho đến khi đôi môi mình chạm nhẹ vào trán tôi. Lúc ấy, khoảng thời gian như không trôi, phía dưới nơi chúng tôi đứng, con sông Hàn vẫn chảy êm đềm, chỉ có nụ hôn là bồng bềnh trên mặt nước...
Tôi là Tú An:
Tôi choàng tỉnh dậy, bất giác sờ tay lên trán. Cảm nhận về nụ hôn vẫn còn rất rõ, thậm chí tôi còn thẩy trán mình nóng ran. Nụ hôn ấy... rất ngọt ngào và cảm xúc dịu dàng lưu luyến vẫn còn rất thật...
Tôi không hiểu sao mình lại mơ giấc mơ kì lạ ấy. Tôi mới chỉ học lớp 12 ở Hà Nội, và mới đến Đà Nẵng du lịch 1 lần. Tôi yêu Đầ Nẵng nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ học đại học ở đó. Còn Tú An nữa, sao cô ấy lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Rõ ràng Tú An xinh, nhưng cô chẳng bao giờ thích tôi đâu, chắc chắn. Hai thế giới của chúng tôi vốn không thể tồn tại song song. Tôi sợ nhìn vào ánh mắt buồn của Tú An, cũng sợ khi chẳng thể đoán biết những điều cô ấy nghĩ.
Nhưng Tú An tôi gặp trong giấc mơ lại mang cho tôi những cảm nhận đặc biệt. Nhưng tôi tự hỏi, nếu có 1 Tú An thực sự như thế ở ngoài đời thì mọi chuyện sẽ như thế nào, và tôi có bị cô ấy cuốn hút? Tôi tự cười trước suy nghĩ của mình rồi cố lắc đầu thật mạnh để đẩy những hình ảnh trong giấc mơ trôi đi thật xa...
Tôi đến lớp học thêm như thường lệ. Được một lúc, có ai đó ngồi xuống cạnh, trong lúc tôi vẫn mải mê chơi game trong điện thoại.
5’...rồi 10’... Ai đó khều nhẹ vào tay tôi. Tôi miễn cưỡng ngẩng mặt lên và suýt hét lên kinh ngạc. Tú An đang ngồi cạnh tôi... Tóc cô ấy buộc cao, mắt tô viền đen và trang phục với những màu sắc đối lập...
Tú An thấy vẻ mặt của tôi thì mỉm cười, mắt thoáng hiện lên tia tinh nghịch. Cô lôi trong cặp ra 1 tờ giấy, viết lên đó mấy dòng chữ:
“ Đêm qua tôi đã mơ 1 giấc mơ kì lạ. Trong mơ, tôi đã hôn chàng trai mình thích từ lâu. Tôi tên là Tú An. Nhưng từ hôm nay tôi mới là Tú An..”
Rồi, cô gấp tờ giấy lại, đút vào cặp, quay ra nhìn tôi, mỉm cười, như thể chưa có chuyện gì xảy ra...

Cre: Theo trà sữa cho tâm hồn
Re-up: Kwon Sano@hatsunemiku.forumvi.com


Tài sản của Kwon Sano



Bí ẩn của mùa thuXem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Hatsune Miku Fan Club :: 

Khu chính

 :: 

Thư viện truyện chữ

 :: 

Truyện sưu tầm

-
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất